Môn Học Bắt Buộc Của Vương Tử – Chương 3

Môn Học Bắt Buộc Của Vương Tử

Tác giả:Tusi

Edit+beta: yumi

Chương 3

“A — “

Sylvain còn chưa kịp lấy quải trượng liền bị người trước mặt kéo chạy xuống cầu thang, hướng về tòa thành trước mặt, chạy như bay trên sân cỏ.

Chân hắn như bị bệnh, chạy theo phía sau hắn cực kỳ mất công tốn sức, nhưng cậu không nói tiếng Anh. Tiếng gió rít gào, ánh mặt trời ấm áp rơi xuống người, loại bỏ một ít giá lạnh, Sylvain chỉ cảm thấy giờ khắc này chính mình phảng phất như cánh diều được tự do cất cánh, tự do tự tại.

Người kia huyên thuyên nói một đoạn, thoạt nhìn rất hưng phấn, nhưng cậu một câu cũng nghe không hiểu.

Nam nhân xa lạ tướng mạo giống như Enzo, nhưng màu tóc lại khác với Enzo, là màu xám bạc, dương quang chiếu vào trên tóc của hắn nhuộm thành một tầng hào quang màu xanh, con ngươi cũng là màu lam, so với Enzo thoạt nhìn còn nhạt hơn, càng thêm trong suốt, một đôi môi mỏng lúc nào cũng ẩn chứa ý cười, ngũ quan tinh xảo lập thể cùng Enzo tương tự, khí chất so cùng anh lại là một trời một vực.

Hắn cười rộ lên chói mắt vô cùng, tay bị hắn nắm, từ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cực nóng làm Sylvain không tự chủ được muốn rút tay về.

Hắn là Alpha.

Sylvain có thể rõ ràng cảm giác được trên người hắn, tín tức tố Alpha mạnh mẽ bao vây lấy cậu, thật giống ngay lập tức có thể nuốt chửng cậu.

Sylvain đứng ở trên bãi cỏ, nhìn nam nhân này dắt ra hai con ngựa, ý cười trên mặt càng thêm khuếch đại.

Hắn đưa tay ra xoa xoa đầu Sylvain, gian nan thốt ra vài câu tiếng Pháp: “Cậu tên gì? Tôi là Theo.” Hắn mặc một thân tây trang anh tuấn cao lớn, tay trái dắt ngựa, chậm rãi xoay người, ý cười dịu dàng mà nhìn Sylvain, lại không biết nên cùng cậu nói cái gì.

Nhìn khuôn mặt này, Sylvain nghĩ hắn chắc là anh em sinh đôi với Enzo.

Rõ ràng là huynh đệ, vì sao tính cách lại khác nhau nhiều như thế.

“Theo! Cậu quá thất lễ!”

Ngày hôm nay còn có lớp tiếng Anh, kỳ thực ban nãy Sylvain là muốn đi xuống lầu lên lớp, liền bị Theo trước mắt kéo kéo đến trên bãi cỏ.

Dương quang cường thịnh, ngày hôm nay khí trời rất tốt, thích hợp vận động bên ngoài, mà Enzo hiển nhiên thì không cho là như vậy.

Sylvain nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, Theo nhìn Enzo, vẻ mặt kiểu không quá quan trọng,  khóe miệng vốn giương lên cũng thả xuống, lạnh lùng cao ngạo, có vài phần thiếu kiên nhẫn.

Enzo lại đem quải trượng đưa cho Sylvain, hướng cậu nghiêng mình tạ lỗi, Sylvain mơ hồ chỉ nghe hiểu Enzo nói cho Theo tên của cậu, không một chút nào bất ngờ, Theo lập tức dắt tay Sylvain.

Ngay sau đó, Sylvain bỗng sững sờ tại chỗ, thân thể cương trực mà đứng thẳng, nhất thời không biết nói cái gì.

Theo đang quỳ chân xuống, thân hình cao lớn của hắn làm động tác này có chút thô lỗ ngốc nghếch, lại lộ ra bộ dạng thân sĩ tao nhã Anh quốc, hai con mắt màu lam nhạt của hắn như sóng nước lấp loáng ven hồ, chiếu rọi lộng lẫy ánh sáng vạn trượng, hắn đem tay Sylvain đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn lên.

Như cảm giác của một mảnh lông chim vô tình bay rớt xuống tay cậu, Sylvain bị xúc cảm xa lạ này đảo loạn tâm can, muốn thu tay lại, cậu có chút gấp, lại có chút lo lắng.

Enzo liền đứng ở sau lưng cậu, anh không muốn để cho Theo hôn môi mu bàn tay của cậu, động tác này thoạt nhìn quá mức mập mờ.

Theo giương mắt nhìn Sylvain, gọi tên cậu, lần thứ hai tự giới thiệu mình lần nữa.

Sylvain vội vàng rút tay về, cậu lập tức nhìn Enzo, Enzo không hề nói gì, vẫn đứng tại chỗ, thật giống vừa nãy cái gì cũng không phát sinh.

Cậu đi theo phía sau Enzo, lại không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân đứng ở trên sân cỏ kia– Theo nghiêng đầu, đưa tay ra xoa con ngựa trắng bên người, khóe miệng hắn không có một nụ cười, dưới ánh mặt trời, mái tóc xám bạc không giống màu ánh sáng lộng lẫy, kỵ trang nâu đậm càng làm nổi bật khí chất quý tộc của hắn, lại mang đến cảm giác u buồn phiền muộn. Sylvain không biết vì sao mà cảm thấy có chút khó chịu.

Enzo tri thức uyên bác, ngôn từ chất phác dễ hiểu, Sylvain lắng nghe rất nghiêm túc, cây bút trên tay viết không ngừng, lúc ở Pháp cậu học hành cũng nhanh nhạy, trong phương diện ngôn ngữ thì cậu cũng có một ít thiên phú.

Cậu chỉ cần nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy cảnh ngoài cửa sổ — Theo còn chưa đi, hắn đang cưỡi ngựa trên sân cỏ, chạy tới lui như bay.

“Điện hạ, ngài hiểu hết những gì thần nói à?”

“Ân.”

Cậu thu tầm mắt lại, Enzo đã đứng ở trước mặt cậu, đưa tay liền có thể chạm được mặt của cậu, anh vẫn cứ mang một bộ găng tay thuần trắng, đầu ngón tay chỉ vào tập cậu, âm thanh trầm thấp:

“Cái từ này, đọc làm sao?”

Sylvain đọc một lần, cậu không chắc chắn lắm.

Enzo hơi cúi người, ngón tay dời đến môi dưới Sylvain, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì.

Ngón tay không hề có độ ấm đụng vào, Sylvain hai má dần dần toả nhiệt, hai mắt Enzo cũng không nhúc nhích mà nhìn cậu, như sóng lớn mãnh liệt đêm tối, ẩn chứa nguy hiểm sâu không thấy đáy.

“Điện hạ, nơi này giữ giọng lại một chút.”

Ngón tay thuận theo môi dưới trượt đến cằm Sylvain, nhẹ nhàng chạm vào, Sylvain theo bản năng ngẩng đầu lên, lần thứ hai phát ra âm thanh.

Enzo vung lên khóe môi, thu tay về, quay người tiếp tục bài giảng.

Sylvain duỗi ra tay sờ sờ cằm của mình, vừa nhìn về phía Enzo quay lưng lại với cậu mà viết chữ trên bảng đen, tâm thần không yên.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ngựa hí, tầm mắt Sylvain bị hấp dẫn, cậu chưa từng nghe qua tiếng ngựa hí, nhưng cậu không nhìn thấy Enzo hơi nhăn mày, Enzo trực tiếp đi tới bên người Sylvain, chặn lại hết thảy cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Sylvain tâm trạng chấn động, thu tầm mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm tập của mình, không nói một lời, trên vai cậu có một cánh tay đang đặt ở đó, không nhẹ không nặng.

“Điện hạ, nếu ngài lại phân tâm, thần cần phải trừng phạt người.”

Học tiếng Anh liên tục ba bốn tiếng một ngày, Sylvain đã có thể nghe hiểu một ít đối thoại hằng ngày.

Cậu ngồi ở trong phòng, coi lại nội dung bài giảng của Enzo, Enzo là một vị lão sư rất nghiêm khắc, cậu cũng không dám thất lễ mà siêng năng học tập, chỉ là khi cậu nhìn thấy Enzo, thỉnh thoảng sẽ tập trung không được.

Cậu đã thành niên, tự nhiên biết được trên thế giới này Alpha, Beta cùng Omega phân chia thế nào, ngày mai Enzo muốn rời khỏi trang viên, anh là người phiên dịch hoàng gia của nữ vương, dĩ nhiên rất bận rộn, ngày mai đi thì không biết mấy ngày nữa mới về, thời gian sau này cậu đều phải ở với Theo, cậu ngược lại có chút lo lắng.

Cậu lại nghĩ tới ngày hôm nay Enzo nói —

“Điện hạ, duỗi tay của ngài ra.”

“Làm sao vậy, lão sư?”

Lòng bàn tay Sylvain hướng lên trên, Enzo một tay cầm tay cậu, một cái tay khác đặt ở lòng bàn tay Sylvain, khóe miệng trưng ra một nụ cười, như là vừa dặn dò vừa giống như mệnh lệnh: “Điện hạ, lúc thần không ở đây, cần phải học tập cho giỏi.”

“Chờ thần trở về, nếu như đáp không được câu hỏi, sẽ phải tiếp nhận trừng phạt của thần.”

Hơi thở mùi cam quýt thơm ngát quanh quẩn, Enzo cư nhiên đem cậu nhẹ nhàng ôm vào lòng, gò má Sylvain dán lên vai Enzo, tim đột nhiên đập thình thịch một cái. Enzo vỗ vỗ sau lưng cậu, rất nhanh liền buông ra, lấy túi của mình, liền rời đi.

Như một cơn gió, Sylvain sững sờ tại chỗ cũ, nửa ngày mới nhìn lòng bàn tay, phục hồi tinh thần lại.

Hết chương 3

Bình luận về bài viết này